Cổ vũ ơn gọi Lời cảm ơn xuất phát từ con tim Hôm nay, tôi có dịp về Silang để tĩnh tâm. Sau giờ lễ, tôi gặp Phan. Phan là một người bạn và cũng là một người em mà tôi rất quý. Tôi ngồi trò chuyện với Phát gần nửa tiếng đồng hồ. Trời đã nhom nhem tối, cảnh vật xung quanh dường như trở nên tĩnh lặng. Chúng tôi đi dạo xung quanh nhà tập và chia sẻ với nhau về đời sống ơn gọi cũng như về gia đình. Tôi thấy trên khuôn mặt của Phan tỏ ra một chút lo lắng và ngại ngùng. Chỉ còn ít ngày nữa là lễ khấn của Phan. Tôi đoán chừng chắc vì đó mà Phan lo lắng và có cảm xúc nhiều như vậy. Tôi nghe Phan thủ thỉ vào tai tôi “Anh Đoàn ơi! Nhờ anh viết giúp em một bài cảm ơn tới bố mẹ em nhân ngày lễ khấn được không ạ”? Tôi lấy làm bất ngờ. Tôi cười và nói: Phan ơi! Thật khó cho anh, anh nghĩ: những lời đó em nên viết thì hay hơn. Vì rằng: lời cảm ơn tới bố mẹ phải xuất phát từ con tim và sâu thẳm trong lòng em. Anh có thể viết giúp cho em nhưng cảm xúc của anh sẽ khác so với những gì em cảm nhận về bố mẹ em. Phan nói với tôi: em biết nhưng em cảm thấy rất khó để nói lên điều đó anh ạ. Thật vậy, ngôn ngữ của tình yêu nó thật kỳ diệu, kỳ diệu đến mức nó khiến chúng ta khó bày tỏ với người khác. Trong thân tâm, chúng ta yêu bố mẹ hơn ai khác, nhưng để nói lên câu: “ con yêu bố mẹ lắm”, “con cảm ơn bố mẹ thật nhiều” thì thật sự rất khó đối với mỗi người. Bởi lẽ, bố mẹ có một tầm ảnh hưởng hết sức đặc biệt đối với chúng ta trong cuộc sống và trong hành trình làm người. Phải chăng đó là ngôn ngữ của tình yêu? Ngôn ngữ của tình yêu chúng ta có thể hiểu, giữ nó ở trong lòng và thể hiện nó một cách âm thầm chứ làm sao để mỗi người trong chúng ta dễ dàng bộc bạch. Với tôi, thật xấu hổ cho tôi, tôi chưa bao giờ ôm bố mẹ và cũng chưa bao giờ nói nổi câu “con yêu bố mẹ bố mẹ nhiều lắm”. Tôi chưa bao giờ giám bày tỏ cảm xúc của mình trước mặt các ngài. Bởi tôi nghĩ rằng: thật khó để bày tỏ điều đó với những người chúng ta thương. Nhưng có Chúa biết, tôi cũng như Phan hằng cầu nguyện cho các ngài nhiều biết bao. Phan muốn bày tỏ lời yêu thương tới Bố Mẹ tại một buổi lễ vô cùng đặc biệt, đó là ngày lễ khấn của mình. Ngày hôm đó hẳn là một ngày tuyệt vời và hạnh phúc đối với Phan, vì đó là ngày Phan được tuyên khấn lần đầu với Đấng mà Phan hằng tìm kiếm, để rồi Phan được trở nên bạn nghĩa thiết, đồng hình đồng dạng với Ngài. Tuy rằng là khấn lần đầu, nhưng nếu không có lần đầu thì làm sao có những lần tiếp theo. Tuyên khấn không phải là một nghi thức diễn ra cách long trọng rồi xong, nhưng đó là một khởi điểm, một bước ngoặt mới của cuộc đời Phan. Kể từ đó, Phan sẽ là một tu sĩ. Là một tu sĩ, Phan phải trung thành giữ trọn lời đã khấn cùng Đức Kitô. Vì Phan đã thuộc về Ngài. Với tiếng gọi tình yêu của Đức Giêsu, Phan đã không làm ngơ, không khước từ, cũng không trốn tránh, nhưng mạnh dạn đáp lại cho dù phải trải qua thử thách và thời gian khá lâu. Tôi thiết nghĩ, động lực để Phan có thể giữ vững ơn gọi đến ngày hôm nay đó là lòng say mê Đức Kitô. Chính tình yêu mà Phan dành cho Ngàii đã giúp em bền đỗ đến ngày hôm nay và có lẽ chỉ có tình yêu của Ngài mới có thể giúp Phan tiến bước tiếp trên đường ơn gọi. Tôi hy vọng rằng: niềm vui và giây phút ấy sẽ kéo dài trong suốt cuộc đời Phan, ngay cả những lúc gặp khó khăn đau khổ, mong Phan cũng nhớ mãi giây phút ấy để Phan có thể vượt qua tất cả. Hiển nhiên, Phan không thể không nhớ đến Bố Mẹ, người mà đã sinh ra Phan, nuôi nấng dạy dỗ Phan nên người và quảng đại dâng Phan cho Chúa. Trong tâm tình biết ơn tới các Ngài, Phan không thể nào diễn tả hết được công ơn sinh thành và dưỡng dục của ba mẹ dành cho Phan trong suốt năm tháng qua. Tôi biết, từ sâu thẳm trong con tim, Phan hiểu được rằng: Phan có ngày hôm nay là nhờ vào công ơn dưỡng dục của Bố Mẹ Phan. Từ khi em còn là một đứa trẻ trong nôi, các ngài đã hun đúc và cầu nguyện cho đứa con bé bỏng của mình ngày một lớn khôn. Cũng theo đó, ơn gọi của Phan dần dần được hình thành theo năm tháng. Theo dòng chảy của cuộc sống, để rồi tự Phan lớn lên dưới tình yêu thương của bố mẹ và qua lời cầu nguyện của các ngài. Để hôm nay, Phan vẽ nên một bông hoa tuyệt đẹp cho chính cuộc đời của mình. Tôi nghĩ rằng: Ngày lễ khấn của Phan chính là lời cảm ơn chân thành và sâu sắc nhất mà Phan gửi tới Bố Mẹ mình. Chẳng có một lời cảm ơn nào sâu sắc cho bằng diễn tả và chứng minh bằng chính hành động của mình và xuất phát từ con tim của mình. Các ngài sẽ rất rự hào và mừng vui khi nhìn Phan bước những bước chắc chắn tới bàn thờ Chúa. Đứa con của các ngài hằng thương yêu, hằng cầu nguyện, hằng mong ngóng đã trưởng thành và đã lớn khôn. Hạt giống các ngài gieo xuống đất đã đến lúc mầm trổ sinh hoa lá. Với lòng tin tưởng và cậy trông, cây mầm đó trong tương lai sẽ có quả ngon quả ngọt để dành tặng cho Chúa và cho chính cha mẹ mình. Một chút tâm tình nhỏ gửi tới Phan trong ngày lễ khấn: tôi chỉ biết âm thầm và cầu nguyện cho Phan. Tôi hy vọng rằng: Phan sẽ mạnh mẽ và tiến bước trên con đường Phan chọn, tiến sâu vào quỹ đạo tình yêu của Phan dành cho Chúa, Đấng mà Phan luôn khao khát tìm kiếm và tựa nương nơi Ngài. Mọi khó khăn và thử thách trong quá khứ em cứ cất giữ nó thật kỹ và lấy nó làm hành trang cho bản thân tiến bước trên chặng đường phía trước. Anh luôn hiểu những cảm xúc và những khó khăn của em trong thời gian qua. Anh sẽ luôn cầu nguyện cho em và bố mẹ em. Cố gắng nhé Chàng trai “Nhỏ Bé”. Lạy Chúa, xin sai đến Hội Thánh Chúa, nhiều vị Tông Đồ Thánh Thiện. _____________ BTT ROGATE VN Ngày 12 tháng 12 Năm 2024 Bài liên quan ƠN GỌI LINH MỤC VÀ TU SĨ NHỮNG ĐIỀU CẦN QUAN TÂM Đức Thánh Cha Phanxicô nói về chức linh mục tại Hội nghị quốc tế ngày 17.2.2022 Thường huấn về căn tính linh mục Đi tìm một nền tảng: Hồng ân đời sống thánh hiến ANH EM LÀ MUỐI CHO ĐỜI