Cổ vũ ơn gọi Một chút cảm nghiệm về đời sống ơn gọi Tôi đang cố gắng tìm cho mình một con đường, tìm cho bản thân một lối đi. Tôi chẳng sợ mình lạc lối, tôi chỉ sợ mình không đủ sức để đi tới tận cùng của con đường. Một con đường nhưng nhiều ngã rẽ, ngã nào cho người và ngã nào cho tôi. Từ sâu thăm của lòng mình, tôi muốn đi một con đường phẳng băng và dễ dàng. Và rồi không hiểu tại sao, tôi lại chọn con đường tu trì. Người ta nói đời tu rất đẹp. Thật thế, tôi cũng luôn nghĩ như vậy, nên tôi luôn tự hào mình đã chọn đúng con đường cho riêng mình. Bên cạnh đó, các bạn biết đấy, chẳng có con đường nào trải đầy hoa hồng, chẳng có thành công nào mà không có đánh đổi. Trong suốt hành trình bước theo tiếng gọi huyền nhiệm đó, tôi được chìm đắm trong biển lòng thương xót Chúa qua những giờ cầu nguyện, qua các giờ lao động, sinh hoạt với anh em trong cộng đoàn. Tất cả những cảm nghiệm đó, tôi hiểu được rằng, chính nhờ bố mẹ và mọi người đã hun đúc và thắp lên ngọn lửa mến Chúa trong lòng tôi khi tôi còn là đứa trẻ ngỗ nghịch trong gia đình. Bởi thế, nhờ gương sáng của bố mẹ và lòng đạo đức của các ngài đã giúp tôi hình thành ơn gọi tu trì cho tôi hôm nay. Tôi không biết mình sẽ tu học ở mảnh đất này bao nhiêu năm, thời gian đó có thể là hai năm, bốn năm, mười năm hay thậm chí ba mươi, đó không phải là thời gian đủ dài hay quá ngắn để tôi cảm nghiệm tình Chúa, tình người nơi đây. Nhưng, hơn bao giờ hết, qua từng ngày sống ở nơi đây, có lẽ cũng để tôi nếm cảm được thế nào là ý nghĩa của đời sống chung khi được cùng với anh em trong cộng đoàn. Như lời thánh vịnh 131,1 viết rằng: “Ngọt ngào tốt đẹp lắm thay, anh em được sống vui vầy bên nhau”. Quả thật, khi hoài niệm về những ngày đầu rời gia đình để sang đây tu học, tôi đã khóc rất nhiều vì nghĩ rằng: từ nay sẽ không còn ai bên cạnh để nâng đỡ tôi khi vấp ngã; hay không còn ai động viên khi tôi gặp khó khăn trên đường đời nữa. Thế nhưng, hôm nay, tôi đã có anh em trong cộng đoàn cùng sẻ chia và nâng đỡ tôi mỗi khi chúng tôi cần. Hơn nữa, cũng chính tình nghĩa anh em đã giúp tôi sống trưởng thành hơn trong ơn gọi cũng như trong đời sống thường nhật; để mỗi ngày, con người nhút nhát như tôi lại càng trở nên mạnh mẽ, can đảm và sống xác tín hơn trong bước đường ơn gọi của mình. Các bạn biết không? Đời tu rất đẹp và bình an trong tình Chúa, tình người. Thế nhưng, nó cũng không hoàn toàn được bao phủ bởi màu hồng của hạnh phúc. Khi tôi đã tìm hiểu, học hỏi và thực nghiệm trong đời sống, cũng là lúc tôi đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm qúy giá cũng như những thách đố trong bậc sống cao quý này. Trước hết đó là những đòi hỏi của đời sống thiêng liêng. Đó là yếu tố căn cốt để xây dựng một người tu sĩ trưởng thành. Bởi nếu không có Chúa thì tôi không làm được gì (Ga 15,5), và khi có Chúa là Đấng ban sức mạnh, tôi có thể làm được mọi sự (Pl 4,13). Nhưng với con người vốn mỏng dòn, yếu đuối, ân sủng Chúa được chứa đựng trong bình sành dễ vỡ (2Cr 4,7), tôi còn thấy mình rất khô khan, thiếu lòng mến và thiếu sự cố gắng để chiến đấu với các cơn cám dỗ trong đời sống cầu nguyện. Thứ đến, đời sống cộng đoàn cũng là một thách đố lớn đối với tôi. Mọi người biết đấy đã sống chung thì sẽ có “đụng”; thêm vào đó là những nhỏ nhen, ích kỷ, hẹp hòi của cái tôi cá nhân mỗi người, nên để sống hòa hợp với hết mọi người trong cộng đoàn thì đó là điều không hề dễ dàng nếu không muốn nói là cực kỳ khó khăn. Nói đến đây thì tôi nhớ đến lời của bà tôi căn dặn tôi khi tôi chập chững bước vào đời tu, rằng hãy “nhẫn nhục”. Chỉ hai từ thôi, nhưng tôi biết rằng, để sống được chừng đó thì không hề đơn giản tí nào, bởi ai ai cũng có giới hạn phải không? Một thách đố cũng không kém phần ảnh hưởng đến ơn gọi của tôi đó là việc học tập. Trước đây, tôi cứ tưởng đi tu thì không cần phải học nhiều, chỉ cần đọc kinh cầu nguyện mà thôi. Ngờ đâu, vào nhà dòng thì nhu cầu phục vụ đòi hỏi tôi phải không ngừng học hỏi và trau dồi những khả năng và tri thức cần thiết. Đó cũng là một nhu cầu hiện sinh đối với xã hội ngày hôm nay. Ấy thế mà tôi lại càng phải không ngừng cố gắng để học hỏi và tích lũy những khả năng cần thiết hầu phục vụ cho nhu cầu của Giáo hội, hội dòng và xã hội một cách hữu hiệu nhất, tất cả vì để cho danh Chúa được rạng rỡ. Sau nữa, đời sống sứ vụ Tông đồ là một trong những thách đố lớn trong cuộc đời dâng hiến. Thiết nghĩ rằng: ngày nay xã hội phát triển nhảy vọt với hàng ngàn những đòi hỏi con người phải hội nhập. Thêm vào đó, thời kỳ kỹ nghệ thăng hoa, con người đề cao sự tự do thái quá… Tất cả đã tác động không nhỏ đến đời sống của tôi. Đặc biệt, điều đó lại càng ảnh hưởng và cám dỗ nhiều hơn tới đời sống ơn gọi tu trì của mỗi người. Bởi khi dấn thân vào đời sống tu trì, tôi hiểu được rằng: không phải tôi chỉ phụng sự Chúa nơi nguyện đường, hay chỉ sống khép kín trong bốn bức tưởng của hội dòng, mà tôi còn phải ra đi để làm chứng cho Chúa trong cuộc sống. Vì thế, tôi phải ra đi, học hỏi để hòa nhập với đời sống xã hội qua sự gần gũi, chia sẻ đời sống với họ. Tôi viết lên điều đó không phải tôi đang có cái nhìn tiêu cực về đời sống ơn gọi. Ở đây, tôi muốn nói rằng tôi là con người đầy bất toàn và yếu đuối, rất cần đến sự nâng đỡ và cầu nguyện của mọi người. Vậy nên, trong tâm tình hiệp thông, tôi rất cần đến lời động viên, nâng đỡ của mọi người trên bước đường dâng hiến và phục vụ, để tôi ngày càng tiến sâu hơn trong ơn gọi của mình, đặc biệt luôn giữ được căn tính của đời mình trước những hấp lực của thế gian, ma quỷ và xác thịt. Đó là những cảm nghiệm mang tính cá nhân, tôi chỉ nói lên những điều mình suy tư, mình cảm nghiệm được qua từng ngày sống. Tôi nhận ra được rằng: đó cũng là những cảm nghiệm có giá trị đối với bản thân mình. Tôi không chắc chắn mình sẽ theo trọn con đường ơn gọi, cũng không chắc tương lai tôi sẽ như thế nào, nhưng tôi chắc chắn một điều rằng tôi sẽ không hối hận khi chọn con đường này. Con đường nào cũng là con đường, ngã rẽ nào cũng đầy những chông gai, nhưng quan trọng nhất là tôi phải thật sự hạnh phúc trên bước đường mà mình đã chọn. Tôi đã tìm được con đường cho riêng tôi, nơi mà tôi tự mình vẽ lên và khai phá nó. Tôi biết bản thân mình sẽ còn vất vả và những lần vấp ngã để đến đích hạnh phúc phía sau con đường. Tôi đã tìm thấy chính mình, thấy cuộc sống ý nghĩa hơn với những gì đang làm. Đó chính là đam mê và khát vọng... Cứ thế, thời gian trôi xuôi. Ngày kia ủ mầm, hôm qua nhú mầm! và hôm nay mầm trở thành cây. Cây vươn lên một lá, hai lá ... vi vu giữa dòng đời… mang theo nguồn động lực yêu thương của mẹ tôi, vẫn hoài câu dặn dò “đi tu theo Chúa! cố gắng nha con!” Chính vì thế, điều kì diệu thấm đượm nơi tấm lòng mẹ tôi vừa mừng vừa lo khi tôi đi tu. Tôi thiết nghĩ, tôi vẫn mãi là đứa con được thầm thĩ trong lời cầu nguyện và ước mong hằng ngày của mẹ tôi rằng: Mầm ơn gọi không cố nhú, nó nhú tự nhiên; đời tu không cố loay hoay, bình an vui sống tự nhiên trong ân sủng siêu nhiên. Ơn gọi là “sự đan xen giữa sự chọn gọi của Thiên Chúa và sự tự do của con người, một tương quan năng động và thú vị giữa Thiên Chúa và tâm hồn con người” (ĐTC Phanxicô, Sứ điệp Ngày Thế giới Cầu nguyện cho Ơn gọi 2023). Cuối cùng kính xin mọi người cầu nguyện cho cánh đồng truyền giáo của Giáo hội được ngày càng thêm đông số các thợ gặt lành nghề, nhiệt thành, thánh thiện qua sự đáp trả của các bạn trẻ, để Nước Chúa được rộng lan khắp nơi. Lm. Nguyễn Đình Thông, RCJ Ngày 17 tháng 11 Năm 2024 Bài liên quan ƠN GỌI LINH MỤC VÀ TU SĨ NHỮNG ĐIỀU CẦN QUAN TÂM Đức Thánh Cha Phanxicô nói về chức linh mục tại Hội nghị quốc tế ngày 17.2.2022 Thường huấn về căn tính linh mục Đi tìm một nền tảng: Hồng ân đời sống thánh hiến ANH EM LÀ MUỐI CHO ĐỜI