Cổ vũ ơn gọi Vai trò của Lòng Biết Ơn trong Đời Sống Thánh Hiến Mấy tháng trước, tôi có một cuộc trò chuyện với một ứng viên gần 50 tuổi cho chủng viện của chúng tôi. Khi tôi hỏi tại sao anh lại chọn con đường dâng hiến trong đời sống tu sĩ và linh mục ở độ tuổi như vậy, anh trả lời: “Thưa Cha, suốt bao năm qua, con luôn cảm thấy trăn trở về ơn gọi của mình. Con đã thử nhiều công việc, nhưng luôn cảm thấy lạc lõng và bất bình an. Con nghĩ mình cũng nên thử tìm hiểu đời sống dâng hiến và linh mục.” Tôi đã phải từ chối đơn xin tìm hiểu nhà dòng của anh ấy một cách khéo léo vì anh đã vượt quá độ tuổi được nhận vào chủng viện. Tuy nhiên, khi suy ngẫm về câu chuyện của anh — một người đàn ông 50 tuổi vẫn chưa biết rõ ơn gọi của mình trong cuộc sống — tôi càng thấm thía hơn về hồng ân kỳ diệu khi được gọi để hoàn toàn thuộc về Chúa Giêsu như một tu sĩ. Đó là một ân sủng cao vời khi cảm nhận được sự thúc đẩy của Chúa Thánh Thần dẫn dắt mình bước vào con đường này. Thật là một hồng ân khi theo đuổi sự thúc đẩy của Chúa Thánh Thần và dám đón nhận cách sống của ơn gọi này. Nhưng liệu chúng ta có thực sự biết ơn về ơn gọi của mình trong đời sống thánh hiến hay không? Hay chúng ta chỉ thể hiện lòng biết ơn này qua những lời nói chóng qua? Hay chúng ta thờ ơ và xem đó là điều hiển nhiên? Tông huấn Vita Consecrata nhấn mạnh rằng, ơn gọi đời sống thánh hiến là một ân sủng cao vời từ Chúa Thánh Thần: "Chính Thánh Thần gợi lên nguyện ước đáp trả trọn vẹn; chính Người tháp tùng cuộc tăng trưởng của nguyện ước này, giúp người ta thuận theo đến cùng, và nâng đỡ người ta trung thành thực hiện lời đáp trả; chính Người đào tạo và củng cố tinh thần của những người được kêu gọi, bằng cách làm cho họ nên đồng hình đồng dạng với Đức Kitô khiết tịnh, nghèo khó và vâng phục, và bằng cách thúc đẩy họ nhận lấy sứ mạng của Người làm của mình. Khi để cho Thánh Thần hướng dẫn hầu tiến đi không ngừng trên hành trình thanh luyện, ngày qua ngày, họ trở thành những con người mang danh Đức Kitô, nối dài trong lịch sử sự hiện diện đặc biệt của Chúa Phục Sinh." (số 19) Chính Chúa Thánh Thần là Đấng đánh thức trong chúng ta khao khát sống đời tu trì. Ngài là Đấng dẫn dắt sự phát triển của khao khát này, giúp nó trưởng thành và duy trì nó suốt hành trình ơn gọi của chúng ta. Ngài cũng là Đấng uốn nắn trái tim chúng ta trở nên giống trái tim của Chúa Giêsu. Ngài thúc giục chúng ta theo Chúa trong sứ mạng của Ngài và không ngừng thanh luyện chúng ta trên hành trình ơn gọi. Nếu chúng ta không thực sự biết ơn sự hiện diện, sự thúc đẩy, những món quà và ân sủng của Chúa Thánh Thần trong ơn gọi của mình, thì không thể nào chúng ta có thể đáp ứng được những đòi hỏi của ơn gọi ấy. Chỉ những tâm hồn thực sự biết ơn, nhìn nhận ơn gọi của mình là món quà cao quý từ Thiên Chúa qua Chúa Thánh Thần, mới có thể sống với hy vọng thật sự. Câu chuyện về việc Chúa Giêsu được dâng trong đền thờ (Luca 2:22-32) cho chúng ta thấy ba tâm hồn biết ơn đã góp phần làm cho ánh sáng của Chúa Kitô hiện diện rõ ràng trong đền thánh. Lòng biết ơn để chấp nhận tất cả từ Thiên Chúa Hình ảnh đầu tiên chúng ta nói đến là Đức Trinh Nữ Maria, người thể hiện lòng biết ơn qua việc chấp nhận mọi sự vì Mẹ có một niềm hy vọng. Mẹ thực sự biết ơn vì Thiên Chúa đã ban cho Mẹ ơn gọi làm Mẹ Thiên Chúa: “Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi những điều cao cả” (Luca 1:49). Mẹ biết ơn vì sự hiện diện và hành động liên tục của Chúa Thánh Thần trong ơn gọi của Mẹ, như thiên thần Gabriel đã mô tả: “Thánh Thần Chúa sẽ ngự xuống trên Bà và quyền năng Đấng Tối Cao sẽ rợp bóng trên Bà” (Luca 1:35). Lòng biết ơn của Mẹ không chỉ dừng lại ở lời nói mà Mẹ đã hoàn toàn tin tưởng và chấp nhận tất cả những gì Thiên Chúa ban và cho phép xảy ra trong ơn gọi của Mẹ. Khi Dâng Chúa trong đền thờ, Mẹ đã khiêm tốn chấp nhận cả sự chúc phúc của Simeon và những đau khổ mà Chúa Kitô sẽ phải trải qua: “Ngài sẽ là dấu hiệu bị người đời chống đối.” Mẹ cũng dũng cảm chấp nhận nỗi đau của chính mình khi theo đuổi ơn gọi của mình (“Và chính bà, một thanh gươm sẽ đâm thâu tâm hồn bà”). Mẹ đã chấp nhận tất cả những điều này mà không có sự phô trương, phản kháng, thắc mắc hay thất vọng. Trong thinh lặng tuyệt đối, điều này chứng tỏ sức mạnh nội tâm của Mẹ, Mẹ đã chấp nhận vì tin tưởng rằng Thiên Chúa, Đấng đã chọn Mẹ thì sẽ không bao giờ bỏ rơi Mẹ. Lòng biết ơn để kiên trì Hình ảnh thứ hai chúng ta nói đến là ông Simeon, người thể hiện lòng biết ơn để kiên trì trong mọi sự vì ông có niềm hy vọng. Biết ơn vì ông được phục vụ Chúa: “Muôn lạy Chúa, giờ đây, xin để tôi tớ Ngài được an bình ra đi.” Một lần nữa, lòng biết ơn của ông không chỉ là lời nói. Simeon tiếp tục theo đuổi sự thúc đẩy của Chúa Thánh Thần sau bao nhiêu năm mong chờ ánh sáng của Chúa Kitô, “Ông đến đền thờ nhờ sự thúc đẩy Chúa Thánh Thần...” Sau nhiều năm trông chờ Đấng Mêsia, dù tuổi già và sức yếu, ông vẫn không từ bỏ sự thúc đẩy của Chúa Thánh Thần. Khi gặp Chúa trong đền thờ, ông không chỉ nói với người khác về Ngài; mà ông sẵn sàng và muốn đối diện với cái chết. Lòng biết ơn để liên lỉ cầu nguyện và hy sinh Hình ảnh cuối cùng chúng ta nói đến là bà Anna, người thể hiện lòng biết ơn để liên lỉ cầu nguyện và hy sinh vì bà cũng có một niềm hy vọng. Bà Anna luôn cầu nguyện và hy sinh trong từng khoản khắc của cuộc đời bà, dù là độc thân, đã lập gia đình hay góa bụa, “Bà không bao giờ rời khỏi đền thờ mà luôn thờ phượng Chúa ngày đêm bằng cầu nguyện và ăn chay.” Bà nhận ra và công bố Chúa Kitô cho tất cả mọi người với lòng biết ơn sâu sắc; “Bà tạ ơn Thiên Chúa và nói về đứa trẻ cho tất cả những ai đang chờ đợi ơn cứu chuộc của Giêrusalem.” Các anh chị em thân mến, các tu sĩ nam nữ trên khắp thế giới, đặc biệt là những ai sẽ tuyên khấn hay lập lại lời khấn trong Ngày Đời sống Thánh hiến, chúng ta cần dừng lại và suy xét thật kỹ về lòng biết ơn của mình hôm nay nếu chúng ta muốn đón nhận ơn gọi của mình với hy vọng. Lòng biết ơn của chúng ta sâu sắc đến mức nào? Lòng biết ơn này là nền tảng cho hy vọng của chúng ta ra sao? Niềm tin của chúng ta vững chắc đến đâu khi biết rằng Thiên Chúa, Đấng đã ban cho chúng ta món quà ơn gọi, sẽ không bỏ rơi chúng ta? Liệu chúng ta có để tội lỗi, khuyết điểm, những trải nghiệm không tốt, sự thất bại, đau thương, những khó khăn hiện tại và tình trạng giảm sút về ơn gọi … làm giảm bớt lòng biết ơn và giết chết hy vọng của chúng ta? Liệu chúng ta vẫn biết ơn đủ để chấp nhận tất cả những gì Thiên Chúa cho phép xảy ra trong ơn gọi của mình? Chúng ta có chấp nhận những điều kiện bất lợi mà chúng ta không thể thay đổi trong gia đình, cộng đoàn và Giáo hội không? Chúng ta có chấp nhận các bề trên mà chúng ta không ưng ý, những mâu thuẫn trong các mối tương quan, những mệnh lệnh đôi khi không hợp lý lẽ với chúng ta, những nhiệm vụ không hợp sở thích của chúng ta, và những cộng đoàn không thuận lợi cho chúng ta không? Liệu chúng ta có biết ơn đủ để kiên trì theo đuổi sự thúc đẩy của Chúa Thánh Thần trong ơn gọi của mình không? Hay chúng ta chỉ theo đuổi sở thích cá nhân, cảm xúc, tư tưởng hoặc ý kiến của công chúng? Liệu chúng ta có buông xuôi khi những gì chúng ta trải nghiệm không như chúng ta mong đợi? Liệu chúng ta có biết ơn đủ để cầu nguyện và hy sinh chính mình để mang ánh sáng của Chúa Kitô đến với người khác không? Chúng ta có cam kết và kỷ luật trong đời sống cầu nguyện của mình, sẵn sàng cầu nguyện mọi lúc, ngay cả khi chúng ta không thấy được lợi ích từ việc cầu nguyện? Chúng ta có vẫn duy trì hiệp thông với Thiên Chúa qua cầu nguyện và hy sinh trong mọi hoàn cảnh của cuộc sống không? Chúng ta vẫn tuân theo tiếng nói của Thánh Thần mời gọi chúng ta hay chúng ta đang cố gắng một vô ích để thích nghi và hòa nhập vào một thế giới luôn thay đổi? Chúa Giêsu là ánh sáng cho thế gian. Chúng ta không phải là ánh sáng của thế gian; chúng ta chỉ phản chiếu ánh sáng của Chúa Kitô. Ánh sáng này chính là sự sống của Ngài trong chúng ta, như thánh Gioan khẳng định, “ở nơi Người là sự sống, và sự sống là ánh sáng cho nhân loại.” (Gioan 1:4). Chúa Giêsu hiện diện trong mỗi Thánh Lễ để ban cho chúng ta sự sống và ánh sáng này qua Thánh Thần của Ngài, chính Thánh Thần mà Ngài thương xót hướng dẫn, động viên, duy trì, thanh luyện và thúc đẩy chúng ta trở thành những tu sĩ nam nữ trong sứ mệnh với Chúa Giêsu. Khi chúng ta bắt đầu năm kỷ niệm với chủ đề “Những người hành hương của hy vọng,” chúng ta hãy nhắc nhở bản thân về một thực tế: Chúng ta không thể là những người hành hương của hy vọng hôm nay nếu không thực sự biết ơn sự sống của Chúa Kitô mà chúng ta mang trong mình và ơn gọi mang sự sống ấy đến với thế giới như những tu sĩ nam nữ. Lòng biết ơn của chúng ta phải vượt xa lời nói, chấp nhận tất cả những gì Thiên Chúa cho phép và ban tặng, kiên trì trong sự trung thành với Chúa Thánh Thần, và sẵn sàng cầu nguyện và hy sinh vì Chúa Kitô. Khi chúng ta nhận được món quà sự sống và ánh sáng qua Thánh Thần của Chúa Giêsu, hãy đặt tên một điều gì đó đã cản trở lòng biết ơn của chúng ta và ngăn cản hy vọng của chúng ta hôm nay. Hãy mang điều đó đến với Đức Mẹ Maria và xin Mẹ chia sẻ với chúng ta lòng biết ơn sâu sắc của Mẹ khi được gọi, khi ơn gọi của chúng ta được tỏ lộ qua Chúa Thánh Thần. Chỉ khi chúng ta trở thành những con người có một tâm hồn biết ơn, với trái tim đầy hy vọng, chúng ta mới thực sự có thể mang sự sống và ánh sáng của Chúa Kitô đến với thế giới của chúng ta. Vinh quang thuộc về Chúa Giêsu!!! Danh dự thuộc về Đức Maria!!! Nguồn: catholicexchange - bài đăng ngày 11 tháng 2, 2025 Tác giả: Fr. Nnamdi Moneme, OMV Chuyển ngữ: Lm. Giuse Phan Hoàng Nguyễn, RCJ - Dòng Tông Đồ Ơn Gọi Ngày 14 tháng 2 Năm 2025 Bài liên quan ƠN GỌI LINH MỤC VÀ TU SĨ NHỮNG ĐIỀU CẦN QUAN TÂM Đức Thánh Cha Phanxicô nói về chức linh mục tại Hội nghị quốc tế ngày 17.2.2022 Thường huấn về căn tính linh mục Đi tìm một nền tảng: Hồng ân đời sống thánh hiến ANH EM LÀ MUỐI CHO ĐỜI