Mùa Chay - Phục Sinh CHÚA CHẠY Người ta CHẠY vì nhiều lý do. Đó có thể vì mối hiểm nguy đang phải đối diện, như chạy nạn vì chiến tranh, xung đột, đói khát. Người ta cũng có thể CHẠY để tranh dành với nhau một phần thưởng như các cuộc chạy đua trong thể thao. Hoặc người ta cũng có thể CHẠY vì vui mừng khi trông thấy điều mà mình hằng mong đợi xuất hiện như khi đứa trẻ thấy mẹ đi chợ về. Tôi nhớ khi còn bé, cứ mỗi chiều tôi và mấy đứa em thường ngồi trước thềm nhà chờ mẹ hoặc bà đi chợ về. Mỗi khi trông thấy mẹ hoặc bà ở đàng xa là chúng tôi vừa CHẠY vừa hét: “ơ bay mệ về!” hoặc “ơ bay bà về!”. Chúng tôi vui sướng vì biết rằng, mỗi khi mẹ hay bà đi chợ về là kiểu gì chúng tôi cũng có cái bánh hay trái cây để ăn. Trẻ con mà, chỉ mong có vậy. Chúng tôi vui sướng vì điều chúng tôi mong muốn, tức là bánh kẹo, xuất hiện trước mắt chúng tôi. Thánh sử Luca trong dụ ngôn “Người con hoang đàng” (Lc 15: 1-3;11-32) cũng kể về việc CHÚA CHẠY. Người cha kia có hai người con. Đứa con thứ không hiểu vì lý do gì mà chán sống với bố nó. Trong mắt nó, bố nó đã chết. Thế nên, nó cả gan làm một cái việc tày trời là bảo bố nó chia gia tài cho nó. Cái điều mà người ta chỉ làm khi bố mẹ đã chết. Lạ thay, bố nó chiều theo ý nó, chia gia tài cho nó. Ít lâu sau, nó gom hết tài sản, CHẠY KHỎI NHÀ. Trong lúc nó vui vẻ ở phương xa, đâu biết rằng ở nhà, bố nó phải chịu mọi đàm tiếu của người láng giềng. Rằng: “Nhà này có thằng con mất dạy nè!”. Nhưng mặc cho mọi sự đàm tiếu của những người xung quanh, bố nó vẫn chiều chiều ra ngoài đường mong ngóng nó trở về. Sau một thời gian ăn chơi, tiêu hết tài sản, đứa con thứ đó rơi vào tình cảnh khốn cùng. Từ một anh đại gia, anh trở thành một kẻ “ở đợ” cho một người khác. Công việc của anh là “chăn heo”. Mà nếu nói theo kiểu của miền Bắc thì là đi: “chăn lợn”. Anh ta đói khát đến nỗi anh muốn lấy “cám lợn” mà ăn nhưng người ta cũng không cho. Lạ thay, trong nỗi khốn cùng như vậy, anh lại trở nên “Tỉnh táo”. Anh bất chợt nhận ra được thân phận của mình là ai, nhận ra được những lỗi lầm của mình. Anh chợt nhớ tới người cha của mình và quyết tâm trở về (Lc 15:14-20) Cha anh, vẫn ngày ngày chờ anh ở đầu ngõ. Thế rồi, một ngày nọ, ông thấy bóng dáng đứa con mình ở đằng xa, ông CHẠY. Ông vui mừng hớn hở vì niềm mong đợi của ông xuất hiện. Ông CHẠY ra, không kịp để cho đứa con của mình nói một câu. Ông cũng chẳng trách móc đứa con mình. Ông ôm cổ lấy đứa con, hôn lấy hôn để, rồi ông bảo đầy tớ mở tiệc ăn mừng (Lc 15:20, 22). Thế đó, Chúa vui mừng mỗi khi Ngài thấy tôi và bạn trở về với Ngài. Lòng Nhân Hậu của Chúa khiến Ngài phải CHẠY, mỗi khi thấy tôi và bạn trở về với Ngài nơi Bí Tích Hòa Giải. Lòng Nhân Hậu đó lớn hơn tất cả mọi lỗi lầm mà tôi và bạn có thể phạm. Ngài chờ tôi và bạn trở về với Ngài. Tôi và bạn là Niềm Mong Đợi của Chúa, vì tôi và bạn con cái của Ngài, là quan trọng đối với Ngài. Cho dù tôi đã phạm tội gì, Chúa luôn sẵn sàng tha thứ, ôm lấy tôi và hôn lấy hôn để, miễn là tôi can đảm trở về với Ngài và xin ơn tha thứ. Nguyện cho Tình Yêu và lòng Nhân Hậu của Chúa thúc đẩy tôi và bạn CHẠY VỀ với Ngài mỗi khi tôi và bạn “CHẠY KHỎI NHÀ” và sống theo con đường tội lỗi của mình. Amen. Bài viết: Thầy Nguyen Dinh Thong Ngày 31 tháng 3 Năm 2022 Bài liên quan Thứ Bảy tuần 1 Mùa Chay KHUÔN MẶT NGÀI BIẾN ĐỔI (13.3.2022 - Chúa Nhật 2 Mùa Chay, Năm C) Thứ Ba tuần 2 Mùa Chay Phục vụ đích thực 5 cách giúp chúng ta thực hành hoán cải