Giáo xứ Hãy luôn ngợi khen Chúa để ngày nào cũng đẹp! Lm Peter John Cameron, OP WGPSG (09.06.2023) - Các thánh nhắc nhở chúng ta rằng: lý do chúng ta hiện hữu là để ngợi khen Thiên Chúa. Dòng mở đầu của bài thánh ca Te Deum nổi tiếng thế kỷ thứ 4 là: “Lạy Chúa, chúng con ngợi khen Chúa.” Giáo lý dạy rằng: Lời ngợi khen là hình thức cầu nguyện thừa nhận rằng “Chúa là Thiên Chúa. Ta ca ngợi Chúa vì chính bản thân Ngài và tôn vinh Ngài, vượt trên những gì Ngài làm, đơn giản chỉ vì Ngài là như thế.” (2639) Các thánh nhắc nhở chúng ta rằng lý do chúng ta hiện hữu là để ngợi khen Thiên Chúa. Cha John Tauler, một nhà thần bí dòng Đa Minh người Đức ở thế kỷ 14, đã kể lại cuộc gặp gỡ giữa một người đàn ông với một người ăn xin - mặc dù hoàn toàn túng quẫn, vẫn luôn ca ngợi Thiên Chúa không biết mệt mỏi. Người hành khất chia sẻ với người đàn ông: “Khi tôi đói, tôi ngợi khen Chúa. Khi tôi rét buốt, hay lúc trời mưa đá, hoặc khi tuyết rơi, hay lúc mưa tầm tã, tôi đều ngợi khen Chúa. Khi được ưu ái hay bị khinh dể, tôi đều ngợi khen Chúa như nhau. Và đó là lý do tại sao tôi chưa hề biết đến một ngày tồi tệ. Vì tôi đã học được cách sống với Chúa, tôi biết chắc rằng: tất cả những gì Ngài làm đều tốt lành.” Chúng ta ai cũng muốn sống với sự tự do và niềm xác tín như thế! Và ta sẽ được như thế khi ta ngợi khen Chúa, vì lời ngợi khen rất năng động, như Đức Hồng y Joseph Ratzinger đã giải thích: Thánh Tôma Aquinô nói rằng: nhờ ngợi khen Chúa mà con người bay lên tới Chúa. Lời ngợi khen tự nó là một cử động, một con đường; đó không chỉ là hiểu, biết và làm - đó là một sự “thăng thiên”, là cách vươn tới Đấng ngự trị giữa những lời ca ngợi của các thiên thần. Thánh Tôma còn đề cập đến một tác động khác nữa: Sự “thăng thiên” này kéo con người ra khỏi những gì chống lại Thiên Chúa. Khi ngợi khen Chúa, “con người giải thoát mình khỏi mọi co cứng và trở nên thực sự trung thực, sáng suốt” (Cha Alfred Delp, S.J.). Thực ra, việc từ chối ngợi khen Chúa chính là hình thức cơ bản của tội lỗi. Đức Hồng y Raniero Cantalamessa giải thích: “Tội cơ bản chính là phạm thánh, là từ chối tôn vinh và cảm tạ Chúa, từ chối thừa nhận Chúa là Thiên Chúa và không dành cho Ngài sự tôn trọng vốn phải có. Tội này bao gồm việc “phớt lờ” theo nghĩa “cư xử như thể Chúa không tồn tại”. Về cơ bản, tội là phủ nhận, là không thừa nhận những điều ấy. Nhưng giống như người hành khất trên đây, nếu ta luôn tích cực nhớ đến muôn ơn lành Chúa không ngừng ban cho ta, thì ta không thể không ngợi khen Chúa. Đó là lý do tại sao trong Bữa Tiệc Ly, Chúa Giêsu ra lệnh: “Hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy”: chính vì Bí tích Thánh Thể là hy tế ngợi khen (GLCG 2643). Chuyển ngữ: Vi Hữu (TGPSG) Trích từ nhật báo: Aleteia Nguồn: tgpsaigon.net (09.06.2023) Ngày 13 tháng 8 Năm 2023 Bài liên quan Giáo Hội tại gia lắng nghe Lời Chúa Bình tâm – Thái độ cần có trong cuộc sống nhiều khổ đau Gửi Em, Thầy Giúp Xứ Phụng vụ và vẻ đẹp Nội lực của linh đạo hiệp hành