Giới trẻ Con người – một ơn gọi “Nền giáo dục mà không trả lời được câu hỏi ‘Con người là gì?’ thì chẳng khác nào xây những lâu đài trên mây.” (Edith Stein) Trường học không chỉ là nơi dạy và học những môn học được sắp xếp trật tự và hệ thống. Đó còn là một môi trường sống, nơi con người gặp gỡ con người, nơi những mối quan hệ được vun đắp qua từng ngày gắn bó. Ở đó, những thói quen, giá trị, truyền thống, tinh thần bạn bè, nỗ lực, thành công, thất bại… tất cả hòa quyện để tạo nên một bức tranh sống động của đời sống. Mỗi đứa trẻ, từ ngày đầu đến trường cho đến khi rời ghế học, đều trải qua một hành trình biến đổi không ngừng – từ vóc dáng, cảm xúc cho đến trí tuệ. Sự lớn lên là quy luật chung của nhân loại, nhưng mỗi người lại mang một câu chuyện, một nét riêng không ai giống ai. Vì thế, giáo dục đích thực phải nâng đỡ chính con người, chứ không chỉ là “vai trò học sinh” trong một guồng máy chung. Nếu không, sự hiện diện ấy sẽ chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua giữa dòng phát triển tập thể. Edith Stein đã cảnh báo: Khi ta cố hiểu một con người chỉ qua khuôn mẫu chung, thì chắc chắn sẽ hiểu sai về họ. Sự thống nhất trong hành động sư phạm sẽ bị rạn nứt nếu người thầy không đặt cái nhìn trực tiếp vào học sinh, mà chỉ nhìn qua lại giữa em và một mô hình chung. Giáo dục phải khởi đi từ con người cụ thể. Mỗi cá nhân mang trong mình một tính duy nhất và sẽ không thể được hiểu trọn vẹn nếu bỏ qua điều đó. Và chỉ trong sự gặp gỡ cá nhân, lắng nghe sâu sắc và thấu cảm, nét độc đáo ấy mới thực sự được nhận ra và trân trọng. Con người là một ơn gọi Mỗi người là một “ai đó” đang bước về phía trước, mang theo khát vọng và lời mời gọi để thực hiện một sứ mệnh duy nhất. Cuộc đời là một dự án được viết nên qua thời gian. Tương lai không phải là giấc mơ mơ hồ, mà là một bổn phận để xây dựng: “Nhưng điều kiện là tôi phải trở nên tốt hơn trong tương lai đó. Nếu không, tất cả chỉ là ảo tưởng. Chính tôi phải là người đạt đến nó.” Tương lai đòi hỏi nỗ lực. Hiện tại là thời khắc để gieo, nhưng khi ta tưởng đã nắm giữ, nó lại tan biến – bởi tương lai chỉ đứng vững khi được xây trên nền móng chắc chắn. Đôi khi, hiện tại khiến ta quên mất rằng nó chỉ là một trạm dừng trên chuyến tàu cuộc đời. Sự trưởng thành không bao giờ đi lùi. Thời gian, tiến trình, sự tiệm tiến – tất cả là những tia sáng trên cùng một ngôi sao. Mỗi ngày, con người viết nên câu chuyện đời mình, và mỗi ngày ấy đều có những thử thách riêng. Vì thế, cần đặt ra những mục tiêu và kiên định bước tới, để rồi khi nhìn lại, ta nhận ra mình đã chọn đúng – hoặc học hỏi từ những lần vấp ngã vì chưa chuẩn bị đủ. Con người – vừa mong manh, vừa phi thường Chúng ta không chỉ là một phần của tập thể, dù sống giữa cộng đồng; cũng không chỉ là một cá thể đơn độc, dù luôn mang trải nghiệm sâu sắc về “cái tôi”. Chúng ta không phải là loài vật, dù vẫn chịu áp lực của bản năng; và cũng không chỉ là lý trí lạnh lùng, bởi trái tim ta biết rung động vì tình yêu. Trong con người, tiềm năng và giới hạn cùng tồn tại: khát khao, tìm kiếm, ước mơ, nhưng cũng có lúc mệt mỏi, yếu đuối, chán nản. Và chính giữa thực tế đầy bụi đường đó, ta vẫn nhìn thấy một chân trời rộng mở – nơi mình có thể trở nên tốt hơn, tiến gần hơn đến sự hoàn thiện. Niềm lạc quan đích thực của con người là khả năng biết sửa mình và làm mới mỗi ngày. Sự trưởng thành – một hành trình không kết thúc Khả năng lớn lên của con người là vô hạn. Nó diễn ra từ từ, tỉ lệ với những gì ta đã được trao ban: tính cách, khí chất, gia đình, văn hóa… Giáo dục có thể khơi dậy sức mạnh tinh thần, khích lệ trí tuệ tìm kiếm chân lý, và hướng ý chí về điều thiện. Việc hình thành nhân cách không bao giờ dừng lại, vì nhân đức chỉ được vun trồng qua sự lặp lại có ý thức và kiên trì. Hành vi phát xuất từ “tôi muốn” hoàn thiện con người hơn bất cứ kiến thức nào, bởi lý trí cho ta biết mục đích, nhưng chính nhân đức giúp ta kiên trì đạt được nó. Giáo dục, vì thế, là hành trình soi sáng để mỗi học sinh khám phá ý nghĩa của việc lớn lên không chỉ cho mình, mà còn cho người khác và cho cộng đồng. Con người bày tỏ mình qua hành động, nhưng không bao giờ chỉ là những gì mình làm – luôn còn nhiều hơn thế. Cái “nhiều hơn” ấy mở ra hai hướng phát triển: - Hoàn thiện chính bản tính của mình – qua trí tuệ và nhân đức. - Hướng mọi tài năng, nhân đức, thành quả về một mục tiêu có ý nghĩa: tình yêu và sự hiến mình cho tha nhân. Và khi đó, mỗi con người không chỉ hoàn thiện chính mình, mà còn trở thành món quà cho thế giới. Tác giả: Edistio Cámere Nguồn: exaudi Chuyển ngữ: Lm. Giuse Phan Hoàng Nguyễn, RCJ Ngày 10 tháng 8 Năm 2025 Bài liên quan Hôn Nhân Khác Đạo: Bí Quyết Sống Chung Trong Khác Biệt Mà Không Mất Hy Vọng Hay Tình Yêu “Trưởng thành” trong Tự thú của Thánh Augustinô Vấn nạn mang thai hộ và việc bảo vệ phẩm giá con người Carlo Acutis và sức mạnh âm thầm của một đời sống thánh thiện giản đơn Người trẻ với lời mời gọi bảo vệ sự chân thật và phẩm giá trong công việc Nỗi sợ dẫn đến thất bại Hồng y Arizmendi: Dừng lại, Suy ngẫm, Quyết định! Tạm rời xa màn hình để đến gần Chúa hơn trong Mùa Chay