Mùa Vọng - Giáng Sinh Giáo lý về niềm hy vọng Anh chị em thân mến, Chúng ta đang tiến gần đến lễ Giáng Sinh, và một lần nữa, ngôn sứ Isaia giúp chúng ta mở lòng đón nhận niềm hy vọng từ Tin Mừng về ơn cứu độ sắp đến. Chương 52 sách Isaia bắt đầu bằng lời mời gọi hướng đến Giêrusalem: "Hãy tỉnh giấc, hãy đứng lên, phủi bụi và xiềng xích, khoác lên mình y phục đẹp nhất, vì Đức Chúa đã đến để giải thoát dân Người" (x. Is 52:1-3). Ngài tiếp tục nói: "Dân Ta sẽ nhận biết danh Ta; trong ngày đó chúng sẽ hiểu rằng chính Ta đã phán: Này Ta đây!" (Is 52:6). Chính lời "Này Ta đây" của Chúa – thể hiện ý chí kiên định của Người để cứu độ và gần gũi chúng ta – đã được Giêrusalem đáp lại bằng một bài ca vui mừng theo lời mời gọi của ngôn sứ. Đây là một khoảnh khắc lịch sử rất quan trọng. Đây là lúc chấm dứt thời kỳ Lưu Đày Babylon, là cơ hội để Israel tái khám phá Thiên Chúa và qua đức tin, tái khám phá chính mình. Đức Chúa đã đến gần, và "phần dân sót lại" – tức là những người nhỏ bé còn sống sót sau thời lưu đày, những người đã giữ vững đức tin dù trải qua nhiều khủng hoảng và vẫn hy vọng giữa bóng tối – sẽ được nhìn thấy những kỳ công của Thiên Chúa. Tại đây, ngôn sứ cất lên bài ca chúc tụng: "Đẹp thay trên đồi núi, bước chân người loan báo Tin Mừng, người công bố bình an, loan báo Tin Mừng cứu độ, người nói với Sion rằng: 'Thiên Chúa ngươi là Vua!' ... Hãy đồng thanh reo hò, hỡi những nơi đổ nát của Giêrusalem, vì Đức Chúa đã an ủi dân Người, Người đã cứu chuộc Giêrusalem. Đức Chúa đã vung cánh tay thánh thiện của Người trước mắt muôn dân, và mọi dân tộc cùng tận trái đất sẽ thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa chúng ta." (Is 52:7, 9-10). Những lời của Isaia mà chúng ta đang suy niệm ở đây nói về phép lạ của sự bình an, và ngôn sứ nhấn mạnh theo cách rất đặc biệt: không tập trung vào người loan tin mà là vào đôi chân của họ – đôi chân đang chạy nhanh: "Đẹp thay trên đồi núi, bước chân người loan báo Tin Mừng...". Người loan báo bình an ấy giống như người tình trong sách Diễm Ca, chạy đến với người yêu của mình: "Kìa, người yêu tôi đang đến, nhảy nhót trên các núi, nhảy qua các đồi" (Dc 2:8). Cũng vậy, người loan báo bình an hối hả chạy đến, mang theo tin vui về sự giải thoát, sự cứu độ, và công bố rằng Thiên Chúa đang trị vì. Thiên Chúa không bao giờ bỏ rơi dân Người, và Người cũng không để họ bị sự dữ khuất phục, vì Người trung tín, và ân sủng của Người luôn lớn hơn tội lỗi. Chúng ta cần học bài học này, bởi chúng ta thường cố chấp và không dễ tiếp thu. Nhưng tôi hỏi anh chị em: "Điều gì lớn hơn: Thiên Chúa hay tội lỗi?" Chính Thiên Chúa! Và "Ai chiến thắng sau cùng: Thiên Chúa hay tội lỗi?" Chính Thiên Chúa! Thiên Chúa có thể đánh bại những tội nặng nề nhất, đáng hổ thẹn nhất, ghê tởm nhất, và điều đó Người làm bằng vũ khí gì? Bằng tình yêu! Chính điều này nghĩa là "Thiên Chúa đang trị vì". Đây là lời tuyên xưng đức tin vào một Thiên Chúa quyền năng nhưng lại cúi xuống với nhân loại, hạ mình để ban lòng thương xót và giải thoát con người khỏi tất cả những gì làm biến dạng hình ảnh cao đẹp của Thiên Chúa trong họ. Khi chúng ta phạm tội, hình ảnh Thiên Chúa trong chúng ta bị lu mờ. Sự viên mãn của tình yêu ấy chính là Vương Quốc mà Chúa Giêsu đã thiết lập – vương quốc của tha thứ và bình an, vương quốc mà chúng ta mừng kính trong lễ Giáng Sinh và được hoàn thành trọn vẹn trong lễ Phục Sinh. Niềm vui đẹp nhất của Giáng Sinh chính là niềm vui nội tâm của bình an: "Chúa đã tha thứ tội lỗi của tôi, Chúa đã thương xót tôi, Chúa đã đến để cứu tôi." Đó chính là niềm vui Giáng Sinh! Anh chị em thân mến, đây chính là lý do cho niềm hy vọng của chúng ta. Khi mọi thứ tưởng chừng như kết thúc, khi đối diện với biết bao thực tế tiêu cực và đức tin trở nên thách đố, khi cám dỗ nói rằng: "Không còn ý nghĩa gì nữa," thì chính lúc đó, những bước chân nhanh nhẹn mang tin vui đến: Thiên Chúa đang đến để thực hiện điều mới mẻ, để thiết lập một vương quốc bình an. Thiên Chúa đã "vung cánh tay thánh thiện" của Người, đến để ban tự do và an ủi. Sự dữ sẽ không chiến thắng mãi mãi; khổ đau sẽ có hồi kết. Tuyệt vọng đã bị đánh bại, vì Thiên Chúa ở giữa chúng ta. Chúng ta cũng được mời gọi thức tỉnh, như Giêrusalem, theo lời ngôn sứ kêu gọi. Chúng ta được mời gọi trở thành những người nam, người nữ của niềm hy vọng, cộng tác trong việc xây dựng vương quốc ánh sáng dành cho tất cả mọi người. Thật đáng buồn khi thấy một Kitô hữu mất hy vọng! "Tôi chẳng còn hy vọng gì nữa; mọi thứ đối với tôi đã chấm hết," đó là điều một Kitô hữu nói khi họ không thể nhìn về chân trời của hy vọng, khi họ chỉ thấy một bức tường chắn ngang trái tim mình. Nhưng Thiên Chúa phá đổ những bức tường đó bằng sự tha thứ! Vì vậy, chúng ta cần cầu nguyện mỗi ngày, xin Thiên Chúa ban cho chúng ta niềm hy vọng và lan tỏa hy vọng đó đến mọi người: niềm hy vọng trào dâng khi chúng ta nhìn thấy Thiên Chúa nằm trong máng cỏ Bêlem. Tin Mừng mà chúng ta được giao phó là điều cấp thiết. Chúng ta cũng cần bước đi, như người đưa tin trên núi, bởi thế giới không thể chờ đợi; nhân loại đang khao khát công lý, sự thật và bình an. Khi chiêm ngắm Hài Nhi Bêlem, những người bé mọn trên thế gian sẽ nhận ra rằng lời hứa đã được thực hiện, sứ điệp đã được hoàn tất. Trong một hài nhi bé nhỏ, cần đến mọi thứ, được bọc trong khăn và đặt nằm trong máng cỏ, ẩn chứa toàn bộ sức mạnh của Thiên Chúa, Đấng cứu độ. Giáng Sinh là ngày mở ra trái tim: chúng ta cần mở lòng mình ra với sự bé nhỏ nơi Hài Nhi ấy và với sự kinh ngạc lớn lao mà Người mang đến. Đó chính là sự kinh ngạc của lễ Giáng Sinh, mà chúng ta đang chuẩn bị đón nhận trong niềm hy vọng của Mùa Vọng này. Đó là sự ngạc nhiên về một Thiên Chúa làm trẻ thơ, một Thiên Chúa nghèo khó, một Thiên Chúa yếu đuối, một Thiên Chúa từ bỏ sự cao cả của mình để đến gần với từng người chúng ta. Bản dịch của Duc Trung Vu Ngày 19 tháng 12 Năm 2024 Bài liên quan Ý nghĩa và lưu ý trong Mùa Vọng Này Thiên Chúa đang đến Sống Tâm Tình Mùa Vọng 10 điều bạn cần biết về Mùa Vọng Mùa Vọng Tìm Hiểu Ý Nghĩa, Tập Tục và Tinh Thần