Cổ vũ ơn gọi Lý do của tiếng gọi Khi Đức Giêsu gọi Lêvi (còn gọi là Matthêu), con của Anphê, ông lập tức đứng dậy, rời khỏi bàn thu thuế và bước theo Người. Trong giây phút ấy, ta nhận ra cuộc gặp gỡ của hai ý chí – ý muốn của Đức Giêsu và ý muốn của con người được gọi. Các kinh sư và người Pharisêu vẫn nghĩ rằng tội nhân không xứng đáng được Thiên Chúa yêu thương. Nhưng Đức Giêsu đã khẳng định rằng Người đến trần gian chính là để ngồi vào bàn với họ, để làm hòa và mang bình an đến cho những tâm hồn tội lỗi. Người thu thuế bị người Do Thái coi là kẻ phản bội, bởi họ thu thuế cho đế quốc Rôma – kẻ chiếm đóng dân tộc mình. Nhưng khi Đức Giêsu chọn Matthêu làm môn đệ, Người đã mạc khải một tình yêu không biên giới – tình yêu bao dung, ôm lấy cả những người bị loại trừ. Vì thế, sứ vụ cốt lõi của linh mục hôm nay chính là làm chứng cho lòng thương xót vô biên của Thiên Chúa. Một linh mục được mời gọi yêu thương tất cả mọi người, nhất là những ai bị tổn thương, bị khinh chê hay bị bỏ rơi bởi xã hội. Khi gọi một người tội lỗi trở thành môn đệ, Đức Giêsu đã cho thế gian nhận ra khuôn mặt đầy nhân hậu của Thiên Chúa. Do đó, bổn phận đầu tiên của linh mục là trở nên dấu chỉ của lòng thương xót, giúp con người tìm lại bình an với Thiên Chúa, với tha nhân, với chính mình và với vũ trụ quanh mình. Linh mục – là môn đệ của Đức Kitô – được mời gọi nhìn thế giới bằng đôi mắt và tâm hồn của Đức Giêsu. Mỗi khi gặp gỡ một người tội lỗi, linh mục hãy nhớ lại hình ảnh Đức Giêsu đang gọi Matthêu bên bàn thu thuế, và để vang vọng trong tim mình lời Thánh Phaolô: “Anh em hãy có những tâm tình như đã có trong Đức Kitô Giêsu” (Pl 2,5). Trong bài huấn dụ đầu tiên sau khi được bầu làm Giáo hoàng, Đức Phanxicô nói về Thiên Chúa như một người Cha giàu lòng thương xót, Đấng không bao giờ biết mệt mỏi trong việc tha thứ. Sứ mạng của linh mục vì thế chẳng là gì khác ngoài việc tỏ bày trọn vẹn mầu nhiệm tình yêu của Thiên Chúa. Mọi tư tưởng, lời nói và hành động của linh mục đều phải hướng về việc làm chứng cho lòng thương xót ấy. Đức Thánh Cha Phanxicô gọi Tin Mừng là: “Cuốn sách của lòng thương xót Thiên Chúa – cuốn sách cần được đọc đi đọc lại, vì mọi lời nói và hành động của Đức Giêsu đều diễn tả lòng thương xót của Chúa Cha.” (Bài giảng ngày 3.4.2016) Khi một người tội lỗi được tha thứ, vết thương tâm hồn họ được chữa lành. Khi một linh mục trao ban ơn tha thứ, người ấy giúp người tội lỗi tìm lại phẩm giá làm con Thiên Chúa, qua sự dịu dàng và lòng nhân hậu của người mục tử. Theo Đức Phanxicô, nhiệm vụ chính yếu của Giáo hội là: “Dẫn đưa mọi người đến chiêm ngắm mầu nhiệm lớn lao của lòng thương xót Thiên Chúa nơi khuôn mặt Đức Kitô”, và trở nên “người loan báo sống động và thuyết phục của lòng thương xót.” (Tông sắc Misericordiae Vultus, số 5, 25) Vì thế, linh mục bước theo dấu chân Đức Giêsu phải là người rao giảng và hiện thân của lòng thương xót Thiên Chúa. Có người sẽ hỏi: “Còn công lý thì sao? Còn việc đền bù tội lỗi thì thế nào?” Đức Phanxicô trả lời: “Thiên Chúa vượt lên trên công lý bằng lòng thương xót và tha thứ của Người.” “Công lý của Thiên Chúa chính là lòng thương xót được ban cho mọi người như một ân sủng, tuôn chảy từ cái chết và sự phục sinh của Đức Giêsu Kitô.” (Misericordiae Vultus, 5, 25) Một linh mục có thể là nhà hoạt động xã hội, kỹ sư, học giả, nhà cải cách, diễn giả, nhà văn, nhạc sĩ hay nhà tổ chức tài ba; có thể mang mọi danh hiệu cao quý của đời và đạo. Nhưng nếu người ấy không biết tha thứ, nếu không phản chiếu khuôn mặt nhân hậu của Đức Giêsu – khuôn mặt của chính Thiên Chúa, thì người ấy chưa thể được gọi là linh mục trọn vẹn. Đó là người linh mục cần được chữa lành, được hướng dẫn và được đồng hành. Ngày nay, để trung thành với ơn gọi của mình, linh mục phải nói cho con người biết rằng Thiên Chúa là hiện thân của lòng thương xót và tình yêu của Người là vô điều kiện. Và lời rao giảng ấy chỉ có sức thuyết phục khi chính đời sống linh mục phản chiếu khuôn mặt xót thương của Đức Kitô. Thước đo duy nhất để linh mục đánh giá đời sống mình chính là Đức Giêsu – Đấng đã tha thứ cho cả những kẻ đóng đinh Người: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm.” (Lc 23,34) Điều kiện quan trọng nhất để một người được Đức Giêsu gọi và chọn chính là sự phó thác trọn vẹn vào Người. Nếu linh mục muốn sống như một môn đệ chân thật, thì phải trao cả cuộc đời cho Đức Kitô, để Người tự do sử dụng theo ý muốn của Ngài. Vậy còn những ý nghĩ, cảm xúc riêng tư của linh mục thì sao? Đức Giám mục Antonisamy viết một hình ảnh thật sâu sắc: “Như con bò chuyển hóa máu mình thành sữa để nuôi con bê, linh mục cũng được mời gọi chuyển hóa mọi tư tưởng và cảm xúc của mình thành sự phục vụ khiêm hạ dành cho những người nghèo khổ nhất.” Khi Thiên Chúa gọi một người, người được gọi ấy phải phó dâng tất cả cho Thiên Chúa, và thưa lên với lòng tin cậy: “Xin Chúa sử dụng con theo ý Ngài; xin đừng theo ý con, mà theo ý Ngài được nên trọn.” Linh mục – người được chọn không phải để tỏa sáng cho chính mình, nhưng để phản chiếu khuôn mặt đầy lòng thương xót của Đức Kitô, Đấng đã yêu thương và tha thứ đến tận cùng. Nguồn: The lifestyle of a priest according to the words of Jesus as found in the four Gospels Tác giả: Bishop F. Antonisamy Chuyển ngữ: Lm. Giuse Phan Hoàng Nguyễn, RCJ Ngày 11 tháng 10 Năm 2025 Bài liên quan Cái giá của việc làm môn đệ Chúa Giê-su Những người xứng đáng được kêu gọi Lời đáp của người môn đệ trước lời mời gọi của Thầy Giêsu Thông điệp của Đức Cố Giáo Hoàng Biển Đức XVI gởi các chủng sinh Xin hãy làm cho tôi như lời Người phán Câu hỏi thường gặp về Chức Linh Mục Dấu Hiệu Của Ơn Gọi Linh Mục 6 Cách Giúp Bạn Nhận Ra Ơn Gọi