Cổ vũ ơn gọi Thời Gian Nhà Tập của Tôi Những ngày đầu bước vào nhà tập, cuộc sống có vẻ thật êm đềm. Chúng tôi đã vâng lời và làm mọi việc dưới sự hướng dẫn của cha giám tập. Đến lịch học, chúng tôi học; đến giờ ăn, chúng tôi ăn; và đến giờ chơi, chúng tôi cùng chơi với nhau. Sau một thời gian quan sát, cha giám tập nói rằng: cuộc sống ở nhà tập của chúng ta như một cỗ máy robot, nó cứ lặp đi lặp lại và nó làm cho chúng ta bị rơi vào tình trạng bị động, thiếu sáng tạo, hành động theo thói quen, và có khi là dẫn đến sự nhàm chán. Nghe vậy, chúng tôi giật mình và chợt nhận ra, mình hành động và sống như những Zombies. Cha Jessie nói tiếp, vì thế tháng tới chúng ta sẽ có “Tháng sinh tồn”; đây là thời gian mà chúng tôi được trải nghiệm các hoạt động thực tế như: trồng rau, nuôi gà, đi chợ, và tự nấu ăn. Nhờ việc trồng rau trong khu vườn nhỏ ở bên cạnh nhà, chúng tôi có thêm rau xanh cho những bữa ăn đơn sơ của cộng đoàn. Tôi nhớ có lần trời mưa to quá đã phá hỏng hết rau trong vườn, mà cha giám tập của chúng tôi thì cứ khăng khăng hỏi, rau đâu để nấu canh, chúng tôi không biết làm sao hết, lo sợ một hồi lâu, bỗng nhiên có một giọng lớn tiếng cất lên: “Gioia gioia… rau đây, rau đây,… (chúng tôi hay gọi cha giám tập bằng một danh xưng thân mật đó là “Gioia”.) Cha hỏi, rau gì đó? Frumends đáp: dạ lá sắn và hoa đu đủ tươi ngon đây ạ! Chúng tôi ai nấy đều phá lên cười sặc sụa…, còn Gioia thì tức giận và quát lớn tiếng: “hay quá ha, ăn rau đắng mà cũng cười lớn tiếng quá ha!” Yên lặng một hồi, nghe có vẻ nghiêm trọng, Gioia lớn tiếng: “ừ, vậy thì lo mà nấu cho ngon mà ăn heng, nhớ là nấu với nước cốt dừa và cho thêm đường cho ngọt nhé!” Vâng lời, đợi ngài đi, rồi ai ai trong chúng tôi cũng phá lên cười khà khà!… vì một lần nữa đã làm cho Gioia tức giận. Một dịp khác, đến giờ lao động, Gioia ra lệnh cho chúng tôi trồng ngô để ăn, cha nói là phải trồng ở mảnh đất trống phía trước nhà kia kìa. Nghe một hồi, tôi cảm thấy không ổn vì chỗ đó không có đủ lưới để che chắn, khỏi cho mấy con gà nhà vào phá hoại. Tôi quyết định dẫn Gioia ra khu vườn nhỏ ở sau nhà, tôi thưa với ngài rằng: “cha ơi, ở đây trồng ngô là tốt nhất ạ! Vì vừa có lưới che chắn khỏi gà bới, lại vừa gần nhà tiện cho việc tưới tắm và chăm bón ạ!” Suy nghĩ một chốc lát, Gioia gật đầu đồng ý cho chúng tôi trồng ngô ở vị trí mới này. Sau hơn hai tháng vất vả cày cuốc, lo lắng chăm sóc từng ngày, cuối cùng cây ngô cũng cho ra quả. Chúng tôi đã cảm thấy thật vui mừng, vì những cố gắng nỗ lực giờ đã sinh hoa kết trái. Đến ngày lễ của cộng đoàn, tôi thu hoạch Ngô và cho vào bếp luộc, đến giờ ăn tối, tôi đưa ra bàn. Mọi người thấy món mới, ai cũng tiến đến và nếm thử. Cha Thành vừa ăn vừa tắm tắc khen ngon, “bắp nhỏ mà lợi hại thật”. Còn tôi thì tôi vẫn đang đợi chờ một người kia lên tiếng, đợi hồi lâu cuối cùng người ấy cũng thử và cất tiếng rằng: bắp nhà mình đó hả? Ngon Á! Nhưng sao mà bé quá đi, ăn chưa đã, ta phải làm thêm cái nữa mới được. Đến đây, trong lòng tôi đã cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc bao phần. Câu chuyện chưa kết thúc ở đây, sáng ngày sau, Gioia dạo ra vườn, bất chợt bắt gặp tôi đang làm cỏ cho rau. Cha nhẹ nhàng hỏi: “Thắng, con đang làm gì đó? Tôi thưa: “Dạ con đang làm cỏ ạ!” Ngài nói: “trông Ngô có vẻ tốt quá ha!…, tôi cười thầm trong lòng. Cha nói tiếp: “Tốt thì tốt thật nhưng sao những cây ngô này lớn lên không đều lắm, nhìn cây cao cây thấp như ruộng bậc thang vậy?” Tôi bật cười lớn tiếng, haha ha!…, cha ngoảnh mặt quay đi, mặt trầm ngâm không nói gì hết. Chính giây phút này, ngẫm nghĩ lại tôi mới thấm thía câu nói của cha ông ta: “Gừng càng già càng cay,” hay “Có tuổi có khôn.” Sở dĩ vị trí tôi chọn để trồng Ngô tuy có an toàn hơn nhưng lại thiếu ánh nắng; vì ánh nắng là yếu tố quan trọng trong quá trình quang hợp và phát triển của cây trồng , đặc biệt là cây ngô. Vì thế, đây như là bài học quý giá cho tôi về sự khiêm nhường lắng nghe và vâng theo lời chỉ dạy của cha giám tập, vì người có nhiều kiến thức và kinh nghiệm thực tiễn hơn chúng tôi rất nhiều. Qua tháng sinh tồn này, chúng tôi đã được dìm mình vào trong những cuộc trải nghiệm thú vị, không bao giờ quên được. Cha giám tập của chúng tôi đã giúp chúng tôi khám phá ra chính bản thân của mình, qua những giờ nấu ăn và làm việc. Chính Gioia là người đã vào bếp và nấu cho chúng tôi những bữa ăn ngon miệng, đầy dinh dưỡng và bắt mắt. Thú vị nhất là những giây phút chúng tôi cùng nấu ăn chung với cha, nhiều khi vì sự thiếu xót của mình mà làm cha tức giận. Cho dù là thế nhưng cha vẫn luôn tha thứ, yêu thương và dạy bảo chúng tôi một cách tận tình. Một năm qua, nhờ có cha mà tôi thực sự hiểu được thế nào là sự phục vụ đến quên mình, và thế nào là người tông đồ ơn gọi đích thực. Tôi luôn tin tưởng rằng, cho dù tôi có đi xa đến đâu đi chăng nữa, thì Gioia vẫn là nhân chứng sống động, cho tôi noi theo và nhớ về. Lạy Chúa, xin sai đến Hội Thánh Chúa, nhiều vị tông đồ thánh thiện. Thầy Giuse Thắng, rcj Ngày 9 tháng 7 Năm 2025 Bài liên quan Xem video đoạt giải của học sinh lớp 7 về lý do tại sao chúng ta cần các linh mục Ơn gọi linh mục và tu sĩ trong Giáo hội hôm nay Chầu Thánh Thể cầu nguyện cho ơn gọi Phân định con đường ơn gọi Đồng hành trong ơn gọi Đón Nhận Hành Trình Ơn Gọi Trong Niềm Hy Vọng Ơn gọi tăng vọt – Vì sao? Chìa Khóa Để Trở Thành Một Linh Mục Tốt