Đấng Sáng lập Trái Tim Dịu Dàng Bây giờ, chúng ta hãy cùng nhau ôn lại một số những biến cố đã xảy ra trong cuộc đời cha Hannibal để thấy con tim dịu dàng của ngài. ************* Đang khi ở trong vườn, cha Hannibal nhìn thấy có một vị ân nhân mang đến cho nhà dòng một con cừu. Một lát sau, một người đàn ông nghèo đến gõ cửa xin tiền. Lúc ấy, cha Hannibal không có lấy một chút bánh mì trong tay hay một xu dính túi. Ngài hỏi: “Người đàn ông ấy làm công việc gì?” Người gác cổng trả lời: “Thưa cha, ông ấy là một người bán thịt.” Lúc ấy, cha lộ vẻ mặt vui sướng hớn hở. “Tốt lắm! Tốt lắm! Hãy cho ông ta con cừu mà chúng ta có đi. Nó không thể được sử dụng cho mục đích nào tốt hơn thế nữa.” ************* Một ngày kia, cha Hannibal nhờ một sơ phụ trách nhà bếp chuẩn bị cho ngài một bữa tiệc thật linh đình cho những vị khách quan trọng của ngài. Tới giờ ăn, những khách mời bước vào; họ là những kẻ vô gia cư bị nhân loại vứt bỏ, ‘những ông vua của lũ chuột cống và túng thiếu’, họ chính là những thượng khách của bữa tiệc thịnh soạn này. Trong bữa ăn, một người đàn ông ngồi gần cha chẳng để ý gì đến phép lịch sự xã giao cũng như vệ sinh chung đã để nước mũi và nước dãi của mình nhỏ cả xuống đĩa mì Ý… Trong tích tắc, cha Hannibal đổi đĩa thức ăn của mình cho người đàn ông đáng thương đó. Chị nữ tu đang phục vụ bàn ăn nhìn thấy đã kinh hãi thét lên… Cha Hannibal liếc nhìn chị một cái làm chị im bặt và ngài tiếp tục thưởng thức món mì ấy cho hết với một niềm hứng thú. ************* Một ông lão mà mọi người quen gọi là “bác Jim” từng làm việc nhiều năm trong nhà dòng. Vào những ngày cuối đời, bác thường đi loanh quanh với cây gậy thô nhám, cong queo, tạm bợ chẳng giúp đỡ gì mấy cho bác. Khi nhìn thấy bác trong tình trạng như thế, cha đã kêu lên: “Tội nghiệp cho bác ấy quá! Cái đó không ổn đâu.” Thế là lần sau, khi trở lại, với một cây gậy thật thanh lịch, trơn láng, tay cầm uốn cong, cha đi đến thẳng chỗ bác, tay cầm thêm một hộp sôcôla và nói: “Bác Jim yêu quý, những cái này là dành cho bác.” ************* Cha Hannibal vừa đến nhà ga và đang trên đường trở về nhà trên một cỗ xe kéo của cô nhi viện. Đó là một cỗ xe khiêm tốn, được kéo bởi một con lừa nhỏ với một thầy đánh xe. Cùng đi với ngài còn có một thầy và một sơ, lúc đó khoảng 12 giờ. Về gần đến nhà, cha Hannibal nhìn qua cửa sổ bắt đầu mỉm cười và gật đầu chào. Những cái mỉm cười và gật chào đầy kính trọng của cha được lập đi lập lại liên tục làm cho vị nữ tu đi cùng rất đỗi ngạc nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra. Sơ nghĩ: chắc chắn cha có rất nhiều bạn bên ngoài và không thể nào, tất cả cùng một lúc, họ sắp xếp để gặp cha? Không cầm nổi sự tò mò, sơ lén nhìn qua cửa sổ. Sơ rất đỗi ngạc nhiên, vì bên ngoài là đám đông những người nghèo bẩn thỉu và rách rưới. Họ vừa từ chỗ cô nhi viện về sau khi đã nhận phần súp mỗi ngày của mình. Đọc được điều sơ đang suy nghĩ, cha nói: “Này sơ, đừng quá ngạc nhiên, khi thấy tôi hành động như thế. Đúng không nào, chúng ta chỉ thực sự là tôi tớ của những người nghèo ngoài kia?” ************* Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, một bầy chim sẻ đang bay và có vẻ như chúng bị lạc hướng, đang tìm thức ăn một cách vô vọng. Qua cửa sổ, cha Hannibal nhìn thấy chúng. Ngài kêu lên: “Ôi những con chim đáng thương ngoài kia! Chúng cũng thuộc về Thiên Chúa vậy!” Thế là ngài gọi một thầy và bảo “thầy hãy đi lấy một ít bánh mì vụn cho lũ chim ăn đi!’ Thầy đi và quay lại với khá nhiều thức ăn cho chim trên tay, nhưng cha Hannibal nói với thầy: “bao nhiêu đó sẽ không đủ đâu. Chúng sẽ bị vùi mất trong tuyết.” Thế là một cái bàn được đem ra với một bữa tiệc nhỏ trên đó, và những chú chim được một bữa no nê sung sướng. Ngày 11 tháng 3 Năm 2022 Bài liên quan THÁNH HANNIBAL MARY DI FRANCIA Đường Đến Thiên Chức Linh Mục Sứ Mệnh Của Ngài Một Cuộc Gặp Gỡ Quan Phòng Lao Nhọc Đầu Tiên